-->
Cái vội vã của cuộc sống với những lo toan vất vả cho bản thân, cho gia đình nhỏ của mình có làm bạn xa dần quê hương và những ngày về thăm mẹ cũng ít hơn. Lâu lắm rồi trên con đường mòn ngày xưa mới thấy bóng dáng những người con năm xưa trở lại,theo thời gian mẹ đã gầy và già đi …ai biết chăng.





Cả một tuổi thơ của mỗi người chỉ nói hai chữ “ ngày xưa” là xong, nhưng trong đó biết bao là ký ức, có lúc tưởng nó chìm sâu vào bể trầm tích của thời gian mất rồi. Chúng ta được sinh ra đã nợ cha mẹ mình một cuộc đời rồi vì không có cha mẹ thì không có những người con. Tuổi thơ ta chỉ biết làm phiền mẹ, xin tiền mẹ và giận dỗi mẹ thôi. Lớn hơn một chút ta cảm thấy khoảng cách về thời gian về cá tính về cái nhìn, những cái cha mẹ ta cố giữ cho là nếp nhà thì ta cho là cổ hủ, những cái ta chạy theo thì …mới quá khiến cha mẹ ta không kịp chấp nhận.






Cả cuộc đời mẹ là chỗ dựa bình yên nhất cho ta, khi ta giàu có và có địa vị và công danh ta có bao người đến bên ta, nhưng rồi khi ta thất bại hay trượt trên con dốc cuộc đời chỉ có mẹ sẽ và vẫn tha thứ cho ta vô điều kiện. Mẹ động viên với bao yêu thương, những lời nói của mẹ cả là một sự trải nghiệm mà đánh đổi lấy nó là mồ hôi mặn chát, là những cự nhọc của cả một đời lam lũ. Có khi nào ta nhận ra điều đó không, có khi nào ta nghĩ đến những điều đó để ta sống tốt hơn không nhỉ!

Ta vững bước trên đường đời là khi mẹ đã nhức chân mỏi gối, ta đi lên từng bậc thang của danh vọng là khi lưng mẹ còng dần theo năm tháng. Khi con của chúng ta bắt đầu mọc răng là khi ta chợt nhận ra ….răng mẹ ta bắt đầu rụng và long từng chiếc, Ta giật mình vì điều đó, mẹ vẫn yêu thương giành tình thương cho những đứa cháu nội, vẫn trong sáng vô ngần và dịu hiền như nguồn nước trong lành như bao đời dân tộc việt. Định nói một cái gì đó nhưng sao ta không cất thành tiếng . Mình giao lưu, mình công việc uống những cốc bia lạnh …là những việc rất thường, nhưng một lần hãy về ăn cơm cùng mẹ, mẹ vẫn gắp cho ta như thuở nào, vẫn ngồi nhìn ta ăn và căn dặn, nhưng chỉ cần chúng ta thoáng nhìn thầy mẹ ăn vất vả nhai từng miếng ….thương quá, ân hận quá!



Nói về mẹ, viết về mẹ không bao giờ hết được, cũng chẳng có ngôn từ nào diễn tả hết được. Mái nhà xưa của mỗi người là cả tuổi thơ, là cả tình thương của mẹ. Chúng ta có thể sống ở nhiều nơi nhưng chỉ khi trở về quê mẹ ta mới gọi về quê. Quê là mẹ và mẹ là quê hương mình , nơi ấy khác với những vùng đất khác vì có mẹ ta đang đợi chờ ta. Hãy cảm nhận, hãy trân trọng khi mẹ ta còn khoẻ…điều đó là mỗi người vui hơn, sống tốt hơn trong cuộc đời mình.

Quê nhà ta hỡi nhớ ta không,
chiều về mẹ ra ngõ ngóng trông,
mong con mấy đứa về thăm mẹ,
đầm ấm ngày xưa bữa cơm chiều.
Lưng còng ngày tháng nuôi con lớn,
tóc bạc cho con mái tóc xanh,
dõi theo những bước đường con tới,
vẫn dặn dò con những nỗi niềm.

Share this:

Show Disqus Comment Hide Disqus Comment

Disqus Comments