Từ ngàn xưa, khoa Địa-Lý đã hiểu rõ
mối tương quan giữa địa linh và nhân kiệt, mối tương quan vật lý giữa
đời sống của sinh vật giới và môi trường chung quanh; cũng như các tương
tác về sinh cơ giữa sinh vật này với sinh vật khác. Nhờ sự quan chiêm
thực nghiệm về sự liên tục của sinh cơ và các biến thái của sinh cơ,
khoa Địa-Lý đã nắm vững về sự liên quan siêu vật lý giữa mồ mả tổ tiên
với số mệnh của con cháu. Cho nên, “làm thầy địa lý sai lầm thì hại cả
một dòng họ ! “ Người bình dân cũng nói: “Không mả, con bà đứa nào làm
nên! “
Trải qua hàng ngàn năm, khoa Địa-Lý đã
chứng tỏ vô vàn những chứng tích phi thường. Chỉ cần một lời chỉ dẫn của
Trạng-Trình Nguyễn-Bỉnh-Khiêm: “Hoành-Sơn nhất đái, vạn đại dung thân,”
mà Chúa Nguyễn-Hoàng đã dựng nên đế nghiệp kế thế bao đời.
Theo sách Việt-nam Thông-Giám, mộ ông nội
kết phát ở huyện Duyên-Hà, tỉnh Thái-Bình, đã phát sinh một cháu nội
thiên tài là nhà bác học Lê-Qúi-Đôn. Đất “ bút nghiêng” ở Hà-Tĩnh là nơi
xuất thân của thi hào Nguyễn-Du, Nguyễn-công-Trứ, Phan-bội-Châu,
Phan-đình-Phùng. Đất kết làng Hành-Thiện, tỉnh Nam-Định là nơi phát sinh
nhà ái quốc Nguyễn-thế-Truyền, phó đề đốc Đặng-cao-Thăng và chuyên viên
đấu tố của Cộng-Sản là Đặng-xuân-Khu, tức Trường-Chinh. Làng này dưới
triều Nguyễn, có 88 vị cử nhân, và 7 vị phó bảng tiến sĩ. Trong thế kỷ
20, Hành-Thiện là sinh quán của hơn 120 bác sĩ, 50 dược sĩ, 100 kỷ sư.
(Tài liệu báo Người-Việt tháng 10/1999.) Cũng ở Nam-Định, thế đất dữ
“Nghịch Nữ Kình Ba” đã phát sinh các nhân vật Cộng-Sản như Lê-chí-Thọ,
đại tướng công an Mai-chí-Thọ, trung tướng, bộ trưởng quân hàm
Đinh-đức-Thiện. Thế đất “Đầu Mâu vi bút, Hạc-Hải vi nghiêng” ở làng
Lệ-Thủy, tỉnh Quảng-Bình đã xuất phát tổng thống Ngô-đình-Diệm,
Võ-nguyên-Giáp và thiếu tướng Đỗ-Mậu. Đất kết ở Quảng-Nam đã phát sinh
“Ngũ phụng tề phi”, gồm 3 tiến sĩ, 2 phó bảng trong cùng một khóa thi
dưới triều vua Thành-Thái (1901). Địa danh Gò-Nổi ở Quảng-Nam là quê
hương của tổng đốc Hoàng-Diệu và nhân tài Phạm-phú-Thứ. (Tiến-sĩ triều
vua Minh-Mạng). Đất “Nga mi tác án” ở Gò-Công là quê hương của
Nam-Phương Hoàng-Hậu và phu nhân của tổng thống Nguyễn-văn-Thiệu. Đất
kết ở làng Kim-Liên của Nguyễn-tất-Thành, phát sinh Hồ-chí-Minh. Đất kết
ở làng Tri-Thủy, dưới chân ngọn núi Dao, trong dãy Mặt-Qũy, tỉnh
Phan-Rang, đã phát sinh tổng thống Nguyễn-văn-Thiệu ...
Tuy nhiên, vĩ đại nhất trên thế giới vẫn
là đất “Minh châu cận hải” ở tiểu bang Virginia, Hoa-Kỳ. Đây là sinh
quán của 8 vị tổng thống, chẳng những lừng danh thế giới mà còn ảnh
hưởng đến sự lập quốc của Mỹ cũng như cuộc diện thế giới nữa:
1. George Washington: Tổng thống thứ nhất. (1789-97)
2. Thomas Jefferson: Tổng thống thứ 3 (1801-09)
3. James Madison: Tổng thống thứ 4 (1809-17)
4. James Monroe: Tổng thống thứ 5 (1817-25)
5. William Henry Harrison Tổng thống thứ 9 (1841-
6. John Tyler: Tổng thống thứ 10 (1841-45)
7. Zachary Taylor: Tổng thống thứ 12 (1849-50)
8. Thomas Woodrow Wilson: Tổng thống thứ 28 (1913-21)
Đất kết ở Virginia được nhìn thấy qua
minh đường thủy tụ ởù phía cực Nam của thủ đô Richmond, sát biên giới
của North Carolina, là hồ Drummond, một cái hồ thiên nhiên lớn nhất của
nước Mỹ. Hồ Drummond tròn như một điều thần bí, sáng ngời như một viên
kim cương đã được mài thật đều. Từ phía Bắc là tiểu bang Maryland đi
xuống, đầu tiên là sông Rappahannock, đến con sông dài nhất tiểu bang là
James, rồi tới York. Cả 3 con sông đều chảy ra biển ở phía Đông như đa
số sông ngòi ở Việt-Nam. Hình dáng 3 con sông như những lá cờ đuôi nheo
của thống soái đang tung bay trong gió, và hồ Drummond là cái trống đồng
thúc quân ra trận.?
Đến nay, khoa địa lý bị một sóâ người cho
là mê tín dị đoan, mặc dù nó rất thực nghiệm. Mồ mả ông bà tổ tiên
đương nhiên có hiệu ứng tiếp truyền trên đời sống của hậu duệ qua sự kết
tinh và vận chuyển của địa khí siêu vật chất. Khi vua Quang-Trung
Nguyễn-Huệ chuẩn bị cất quân đi đánh châu Ung và châu Khâm ( tức
Quảng-Đông và Quảng-Tây bên Tàu) . Thầy địa lý Tàu đã lập mưu tìm qua
đốt phá vùng núi đá vôi cạnh ngôi mộ thân sinh của Nguyễn-Nhạc,
Nguyễn-Huệ, Nguyễn-Lữ, chôn trên đèo giữa đường Qui-Nhơn lên Pleiku. Lửa
cháy, núi sập. Ở Bắc-Hà, anh hùng Nguyễn-Huệ bị bạo bệnh đột ngột băng
hà vào năm 1792, lúc ấy Ngài mới 39 tuổi ! Ngôi mộ của dòng họ Ngô-Đình
bị sét đánh trước năm 1963, báo hiệu sự sụp đổ và thảm trạng đã xảy ra
cho gia đình sau đó. Cuối năm 1974, giông bão nổi lên làm sụp đổ ngọn
núi Dao ở Phan-Rang, báo hiệu sự cáo chung quyền hành 9 năm của ông
Nguyễn-văn-Thiệu. Có tin đồn là ngôi mộ làng Tri-Thủy đươc một thiếu tá
Địa phương quân cùng đại úy Lầy là người nhà của Oâng Thiệu canh giữ,
nhưng Cộng-Sản đã cho người nằm vùng bắn lén máy bay Mỹ, để cho máy bay
này bắn rocket sụp núi, làm tán khí long mạch? Điều này chúng tôi đang
chờ đọc hồi ký (nếu có) của Oâng Thiệu để biết hư thực ra sao về lời
đồn. Ngôi mộ của Tổng thống Washington có thể nói là “mả tổ” của nước
Mỹ, đã được đặt vào một cuộc đất lớn nhất và đẹp nhất theo phong thủy.
(Sẽ có bài khác luận rõ về phong thủy của ngôi mộ này). Cho nên, nói gì
thì nói, làm gì thì làm, nước Mỹ vẫn là nước lãnh đạo thế giới.
A/ NHỮNG TRƯỜNG HỢP XẤU:
1. Mộ chôn gần cây cổ thụ, để rễ cây đâm vào hài cốt thì con cháu bị mổ xẻ, bại liệt, đui mù, câm điếc, giảm thọ.
2. Mộ chôn gần freeway, đường xe lửa, bến
tàu, hay nhà máy kỹ nghệ nặng, làm nhiễu động âm phần: Con cháu gian
xảo, buôn gian bán lận, cờ bạc, hút xách.
3. Mộ chôn chỗ quanh năm ngập nước phèn,
hay sình lầy: Con cháu bị bịnh phì mập, phù thủng, đau thận, đau lưng,
hư răng hay mục răng.
4. Triệt địa là đào ao nuôi cá, khai
mương nước, làm đường xe lửa, xây xa lộ trên đầu mộ: Long mạch bị cắt
đứt! Chết bất đắc hay tuyệt tự, không con trai nối dõi.
5. Mộ chôn ở diên địa (đất có pha quặng
chì), bị phá khí thái cực, gây điên đảo âm dương, nên con cháu có người
bất phân phái tính, bán nam, bán nữ. Đồng tính luyến ái.
6. Quan quách mà đóng đinh sắt, thép hay chôn theo vàng bạc, châu báu: Con cháu điên khùng, ung thư.
7. Quan tài bằng đá hay kim khí, thì con cháu ngỗ nghịch, dâm đãng, giang hồ, tâm thần loạn trí, phạm pháp.
8. Mộ xây bằng bê tông cốt sắt mà bít kín
mặt nấm, sẽ tạo ra áp lực của nước, của khí. Khi nhục thể bắt đầu thối
rữa, phát sinh ra nhiệt, khiến con cháu bị huyết áp cao, tiểu đường, hay
cholesterol.
9. Bia mộ để dưới chân: Con cháu ngu đần,
vất vả cơ hàn. (Rất may, hầu hết các nghĩa địa ở Mỹ đều để bia trên
đầu, như Rose Hill, Peek family,Westminster Memorial Park, Chúa Chiên
Lành...)
10. Dùng quế, trầm, tro, củi tẩm liệm: Con cháu bị bệnh lở lói, phung cùi, xấu xí.
11. Dùng lụa tơ tằm để tẩm liệm hài cốt.
Bỏ nhiều giấy vàng bạc có bột kim khí thì con cháu hay trở thành đồng cô
cốt cậu, chồng con lận đận. Bỏ hột xoàn hay vàng vào miệng người chết
để phạn hàm, thì đời sau tuyệt tự, không con trai nối dõi.
12. Long hổ giao nhau. Núi đồi bên trái
mộ và những gò đồi bên tay phải mộ, đụng vào nhau ở tiền án hay minh
đường: Loạn luân, anh em dòng họ lấy nhau. (Như ngôi mộ nhà Trần kết
phát 200 năm, nhưng gia tộc ruột thịt lấy nhau, vì sợ mất ngôí!)
13. Mộ nghịch long, tức là đầu mộ để dưới thấp, chân hướng về tổ sơn trên cao: Con cháu loạn thần tặc tử, bất hiếu, bất trung.
14. Mộ đang kết khí, kết thủy, kết mối mà
bốc mộ dời đi: Con cháu suy sụp, chết bất đắc. (Nghĩa trang
Mạc-đỉnh-Chi ở Sài-Gòn khi bị Cộng-sản giải tỏa, nhiều ngôi mộ nằm ở
tầng trên mà lại kết thủy đầy nước trong veo, trong khi mộ ở tầng dưới
không kết tốt, lại thấy khô ran.)
15. Trùng táng hay trùng huyệt, tức là
chôn nhằm chỗ mà trước đây đã có người chôn rồi; hoặc có xương thú như
voi, trâu, bò: Con cháu bị bệnh nan y và chết trùng tang liên táng.
Nghĩa là nhiều người chết liên tục trong vòng 3 năm. Nếu nút áo của
người chết bằng xương thú hay kim khí, cũng phải cắt bỏ, chứ không để
nguyên như vậy mà chôn theo người chết.
16. Người Khmer thường xây mộ bằng đá
ong, dùng tà thuật chôn theo người chết những tượng sa thạch, và an táng
trên nọa địa hay thiết địa, (đất khô cứng vì có quặng kim khí) nên con
cháu tàn ác dã man, chết vì gươm đao, súng đạn, suýt bị diệt chủng.
(“Cánh đồng chết” với những núi sọ người đã làm cả thế giới hãi hùng!).
17. Người Do-Thái và người Nhật ngày xưa,
có tập tục hỏa thiêu rồi giữ lại hài cốt mà không chịu chôn cất. Hậu
qủa là thế hệ sau làm nạn nhân của lò thiêu Hitler và bom nguyên tử.
Trong đại chiến thứ 2, Đức-quốc-Xã của Hitler muốn tiêu diệt người
Do-Thái nên đã tập trung họ lại rồi lùa ï vào lò thiêu. Còn người Nhật ở
Mã-Đảo và Trường-Kỳ bị thiêu hủy vì 2 trái bom nguyên tử.( Đây là một
thứ nhân quả vật lý, khác với nhân qủa của nhà Phật. Ví dụ bà mẹ lận đận
chồng con hai ba đời. Con gái sau đó cũng trắc trở hai ba đời chồng.
Trong gia đình có người chết trôi, phải lo đoạn nghiệp , vì sợ về sau sẽ
có người chết chìm nữa. Cha chết bất đắc, con cũng chết thảm như gia
đình Kennedy.)
B/ NHỮNG TRƯỜNG HỢP TỐT:
1. Phù địa: Là mạch đất chỗ
chôn mộ ngày càng nổi lên cao, do thủy tụ làm cho đất nở trương ra. (
Khác với phù sa là đất bồi do hiện tượng xâm thực của cuồng lưu.)
2. Đất xốp: Nhẹ và mịn màng gần ao hồ, sông, bể. Huyệt đào lên thấy đất đỏ mịn như tròng đỏ hột gà.
3. Mộ kết: Là một điểm
trong long mạch có mật độ siêu vật chất cao nhất và động nhất; đồng thời
có cảm trường siêu vật lý đi qua thường trực và cao diệu. Cảm trường
siêu vật lý phân giải và làm tê liệt tà vật, tà khí, vi sinh vật hủ hóa,
nên hài cốt không bị tiêu hủy và bề mặt sinh cơ còn tiếp tục sinh sản
dưới một hình thức khác lạ của sinh vật hạ đẳng như là nấm mốc, mối đùn,
thủy tụ.
*Nấm mốc: Làm di hài còn nguyên vẹn và bên ngoài được bao bọc bởi một mạng tơ trắng hay xanh, vàng, do ngoại bì biến thái.
*Kết mối: Là mối (termite)
tập họp, tạo thành một lớp keo bảo vệ hài cốt kiên cố như xây xi mân.
(Tin đồn rằng mộ ông nội của tổng thống Thiệu ở làng Tri-Thủy ở
Phan-Rang kết mối).
*Kết thủy: Hay thủy tụ là
hài cốt được một lớp nước trong bảo vệ qua nhiều chục năm như một thứ
nước ướp xác. Nếu bốc mộ thì nước sẽ nhanh chóng hóa đục và hài cốt tức
khắc ngã nàu đen. ( Thầy địa lý cho rằng mộ ông nội của tiến sĩ
Lê-qúi-Đôn ở huyện Duyên-Hà, tỉnh Thái-Bình, kết thủy ?)
C/ TẠI SAO PHẢI MAI TÁNG ?
Dù là địa táng như thường thấy ở Việt-Nam, thiên táng là sét đánh, trời trồng, núi lở, đất sụp, không thiên di hài cốt được; thủy táng như thả xuống sông Ganges ở Ấn-Độ, điểu táng
là chia thành nhiều mảnh nhỏ cho chim ăn như ở Tây-Tạng... cũng đều
cùng chung một mục đích: “Của THIÊN trả ĐỊA” để tấm thân tứ đại (đất,
nước, gió, lửa) hòa cùng vũ trụ. Bởi vậy, đã thiêu thì phải rải xuống nước, hay đem chôn xuống đất mới đúng với qui luật tự nhiên, ngỏ hầu tránh cho con cháu đại họa bom đạn, hỏa hoạn, động đất về sau. (Vì lý do nhân qủa vật lý như đã nói ở phần trên)
Đức Chúa Trời phán rằng: “Con người sinh ra bằng cát bụi, phải trở về với cát bụi mà thôi.”
Trăm năm còn có gì đâu ?
Chẳng qua một nấm cỏ khâu xanh rì.
Truyện Kiều, Nguyễn-Du)
Kim sanh Thủy (Kim khí nấu chảy ra nước).
Thủy sinh Mộc. (Nước nuôi cây đâm chồi nẩy lộc). Mộc sinh Hỏa (Cây cháy
phát ra lửa). Hỏa sinh Thổ (Lửa cháy tàn rụi ra tro đất). Cho nên, chưa
“hạ Thổ” là chu luân sanh, trụ, hoại, diệt chưa hoàn tất. Nghĩa là
người chết chưa đi hết hành trình sinh diệt! Thánh Gandi, người đã tranh
đấu cho nền độc lập Án-Độ, sau khi hỏa táng, một số ngân hàng đã lưu
trữ tro cốt của Ngài. Mới đây, hậu duệ của Ngài đã đấu tranh đòi lại để
rải nốt xuống bể. Những gia đình có thờ tro cốt trong nhà, con cháu
thường bệnh hoạn, ly tán, bất hòa, tình duyên trắc trở. Người Hời, người
Chàm hay khoét lổ , nhét xác chết vào một khúc cây, bịt kín 2 đầu rồi
đem dựng vào góc nhà mà thờ. (Chúng ta gọi là ma xó). Kết qủa, dân tộc
này đã bị diệt vong.
Người xưa nói : “Sống cái nhà, già cái
mồ” là muốn khi chết được mồ yên mả đẹp. Động mồ, động mả là điều đại
kỵ. Cho nên, chỉ có xá lợi của Phật là một thứ ngọc rất qúi, kết tinh
bởi tinh, khí, thần mới đáng để chiêm bái thờ phượng mà thôi. Còn tro
cốt của người phàm nào làm trái với qui luật tự nhiên , tự nó sẽ gây ra
nhân qủa vật lý có hại mà không ai có thể chối cải được.
Nguồn: http://blog.tamtay.vn
Show Disqus Comment Hide Disqus Comment