Đại dương không bão tố
Đó là câu chuyện về cậu bé làng chài sinh
ra, lớn lên ở một miền quê đầy nắng và gió, nơi ấy có vị mặn mòi của
biển, cái hương nồng của đất và ánh sang chứa chan khi sớm mai về. Tuổi
thơ cậu là những sáng cùng cha mẹ kéo lưới ngoài xa khơi, những chiều
đắm mình trong dòng nước vô hạn của đại dương và khi trăng lên là lúc
cậu thả hồn cùng tiếng sóng vi vu, dào dạt. Cậu bé yêu biển! Yêu một
cách lạ kỳ! Biển đã mang lại vật chất nuôi những người dân quê hương này
bao đời, biển với những cánh buồm mang theo bao mơ ước của những tâm
hồn thơ ngây con trẻ.
Biển cũng cuồng điên trong mùa bão mang
đi tài sản, mái nhà, con thuyền …có khi mấy tháng dân mình đói kém. Cuộc
sống vẫn thế, những khi bố mẹ xa khơi cậu bé vấn nhìn xa và nguyện cầu
cho cha mẹ trở về an lành mang theo cá tôm và cho cậu cái vỏ ốc để đêm
cậu úp lên tai nghe biển hát. Nhưng cuộc sống vẫn thế, niềm hạnh phúc
hay khổ đau đôi khi nó đến như một định mệnh khó tránh. Cha mẹ cậu đã
đột ngột nằm lại đại dương khi cơn bão biển bất ngờ ụp xuống vào cái
ngày định mệnh, đại dương mênh mông kia đã đóng sập cánh cửa nối liền
quá khứ, đã như chấm dứt tình yêu vô hình thiêng liêng cậu giành cho
biển. Cậu hận biển nhưng ngày nào vào lúc hoàng hôn cậu cũng đi trên
triền cát như vu vơ và ngóng đợi …một điều gì đã quá xa xôi.
Cuộc sống của đứa trẻ mồ côi giữa biển
đời không bão nhưng nhiều song gió, cậu ở với bà và thương ba vô hạn. Bà
vẫn xoa đầu bào : gắng mà học con nhé, dân mình định mệnh cho gắn với
biển đời này, đời khác. Chỉ có những người học giỏi là lên phố lập
nghiệp con ạ. Gắng mà học rồi cha mẹ con phù hộ cho.
Cậu lặng lẽ đến trường sau những mất mát
quá lớn, vết thương lòng lớn lao và sợ … bạn bè thương hại mình, bạn bè
chêu đùa mình, thầy cô ái ngại nhìn mình… vẩn vơ và lãng đãng vậy thôi.
Nhưng chính tại nơi đây, đại dương thứ
hai - đại dương của tri thức đã mở những dòng nước hào hoà của đồng cảm,
của yêu thương, được sẻ chia, được chăm sóc, được sống trong tình cảm
thầy trò chan hoà, tình bạn gắn bó bền sâu.
Ngày đầu trở lại trường vừa nhìn thấy cậu
cả lớn đã ùa ra ôm lấy cậu, đứa cầm mũ, đứa cầm cặp, đứa kéo tay … cùng
cậu đi vào lớp. Trong lớp …không phải chỉ là chỗ ngồi quen thuộc mà còn
có một người đang mỉm cười nhìn ra xa…ôi! Thầy chủ nhiệm, thầy xoa đầu
cậu, ôm lấy cậu với câu nói mà sau này cậu vẫn mang theo hành trang lên
thành phố: Hãy cố vượt qua biển đời con nhé!
Thầy cô đã dạy cho cậu cách vượt qua cơn
bão long, để biết tình nhân ái và đặc biệt là về biển …nơi cậu gửi gắm
thật sâu sắc tình yêu và oán hận. Nơi đại dương tri thức của tương lai
này cậu như được sinh ra lần thứ hai trong cuộc đời, cậu dần tìm lại ước
mơ vượt biển, miền ký ức đậm sâu cậu thầm nhắc trường mình là một nơi
luôn đẹp đẽ, một nơi thật bình yên chan hoà nắng và gió, cậu gọi là một “
đại dương không bão tố”.
Với cậu bé, đại dương thật phẳng lặng và
với chính bản thâm mình cuộc đời luôn dạt dào, tràn trề những tiếng lòng
thổn thức . Con người sẽ chỉ là hạt nước trong một đại dương bao la,
nhưng mỗi người lại mang trong mình cả một thế giớ nội tâm đã xen lẫn
lộn. ..
Từ đó những cảm xúc và dư vị về tuổi thơ
ven biển lớn dần cho đến khi cậu thành người lớn. Cảm ơn thầy cô đã mang
lại niềm tin và bản lĩnh cho mình. Cảm ơn thầy đã dạy cho con biết thế
nào là cuộc sống, là đồng loại, là tình người trên quê hương trên đất
nước mình. Xa đại dương ai không nhớ, không thương không tri ân những
con người nuôi nấng.
Con sẽ không quên những ngày bình yên
được thầy che chở. Trên đại dương mênh mông ấy, con nhớ về hai lần cắp
sách tới trường, lần cùng cha mẹ và lần tự con bước đến nơi thầy chờ đợi
và dìu dắt. Người dạy con biết cách vượt qua cán dỗ, những ham thích
bản năng cá nhân, giúp con đi đúng con đường đã lựa chọn.Thầy mãi là
ngọn hải đăng sáng soi cho những con thuyền ước mơ cập bến bờ hạnh phúc.
Bão tố - nó có thể chiến thắng không gian và thời gian nào đấy nhưng
không bao giờ đánh sập được ân tình trên cõi đời này. Tình cảm đẹp đẽ ấy
như những rặng san hô muôn màu, vững chắc và đẹp đẽ.
Đối mới tuổi thơ của một học trò vùng
biển quá khứ dù có bão tố nhưng không hề gục ngã mà giúp cậu trưởng
thành hơn. Và cậu đã đỗ đại học.
Một buổi đồng quê vàng đầy nắng, những
cọng rơm thơm phức ngập con đường bà cậu dắt cậu ra bến xe miền biển để
cậu vượt đại dương quê hương lên thành phố thực hiện ước mơ nơi giảng
đường đại học. Cậu ôm lấy bà, ánh nắng sớm mai toả rạng mái đầu hơn tám
mươi năm giành trọn niềm thương mến cho gia đình, cho những đứa con và
gửi cả vào những đứa cháu. Bà dặn đừng đi làm con nhé gắng mà học, các
chú các bác sẽ nuôi con bà già rồi …bà vừa cười nhưng trong mắt long
lanh những dòng nước mắt mặn mòi cả cuộc đời với nắng, với gió nơi đây.
Đó là những dư vị tuổi thơ vùng biển, có
những quá khứ thật đau nhưng niềm đau sẽ giúp con người yêu thương hơn,
mạnh mẽ hơn … cậu bé ngày nào dần thành đạt nhưng hình ảnh biển, hình
ảnh mái trường, bè bạn và đặc biệt là hình ảnh người bà là những miền
thiêng liêng nhất cậu gìn giữ tinh khôi trong suốt cuộc đời này.
( Tự khúc tuổi thơ của Hoàng Anh Tuấn )
Show Disqus Comment Hide Disqus Comment